Thứ Ba, 2 tháng 7, 2019

Ai thương con nhất ?


1 tuổi, con tập đi, Mẹ chạy theo đỡ mỗi khi con ngã. Ba ngăn lại bảo rằng hãy để con tự tập đứng lên.

2 tuổi, con ăn vạ, Mẹ ráng dỗ dành, nhưng Ba vẫn thản nhiên.

3 tuổi, con vòi vĩnh khóc đòi quả ớt trên mâm cơm. Mẹ kiên quyết không cho. Trong khi Ba lại bảo hãy để con nếm thử rồi con sẽ tự tránh xa.

4 tuổi, con chạy chơi té đau và khóc thảm thiết, Mẹ vội vàng thổi và nói "hết đau rồi, hết đau rồi", Ba thì ôm con, vuốt lưng và nói "Đau lắm phải không con, từ từ sẽ hết, không hết ngay được đâu con"

5 tuổi, con nhất định không đến nhà trẻ, Mẹ không nỡ buông tay, đứng trước cỗng trường nhìn con mãi. Ba quay đầu bảo Mẹ lên xe mau.

6 tuổi, con vào lớp 1, Mẹ căn dặn cô giáo xem chừng con bị bắt nạt. Thế mà Ba lại nói với cô rằng cô đừng can thiệp trừ trường hợp nghiêm trọng.

7 tuổi, con không chịu học toán, Mẹ tìm mọi cách dụ dỗ, khuyên răng, Ba thì nói "con không cần giỏi toán, vì con giỏi thứ khác rồi"

9 tuổi, con đánh nhau với thằng bạn học đến trầy cả mặt mày. Mẹ lo lắng muốn rơi cả nước mắt. Vậy mà Ba lại la con và bắt con phải đi xin lỗi người bạn đó.

12 tuổi, con đòi gắn mạng trong phòng. Mẹ vui vẻ chấp nhận ngay, trong khi Ba chỉ đồng ý cho đặt máy tính ở phòng khách làm con chẳng được thức khuya cày game cùng lũ bạn.

13 tuổi, con xem phim người lớn cùng lũ bạn, Mẹ hoảng hốt, nhưng Ba mỉm cười và mời con đi cà phê nói "chuyện đàn ông"

15 tuổi, con xin đi phượt cùng bạn bè Mẹ đồng ý nhưng càu nhàu mãi vì lo lắng. Trong khi Ba gật đầu ngay. Suốt chuyến du lịch Mẹ gọi điện hỏi thăm con đủ thứ, nào là vui không, ăn gì chưa, chỗ ngủ thế nào, có gì trở ngại không? Còn Ba suốt những ngày đó chỉ điện thoại cho con 1 lần lúc con mới xuống xe. Ba chỉ nói vỏn vẹn 3 câu, tới chưa, khi nào về và chúc con đi chơi vui vẻ.